Năm 2017, lưng tôi có triệu chứng đau nhức âm ỉ, cứ đến độ trời trở lạnh là nó lại đau nhức nhối, rất khó cúi gập người xuống, công việc giúp con cái cũng trì trệ từ đó. Mấy lớp học tôi dạy cũng phải giảm đi 1 nửa vì không đứng lâu được nữa. Thời gian này tôi vẫn cố gắng sức để dạy, để phụ con vì nghĩ thương mấy đứa nhỏ, tôi không dạy thì chúng nó cũng không có tiền đi học ở chỗ khác, thương lắm.
Nhưng chỉ sau 2 tháng, là đến tầm tháng 7 năm 2017 những cơn đau dữ dội ở thắt lưng rồi nó còn tê bì lan xuống cả 2 chân, đứng hay ngồi quá lâu 1 chỗ là không thể tự đứng dậy được, phải nhờ người khác đỡ dậy. Ôi mà lúc đứng lên cái lưng nó cứng lại, không làm được gì anh chị ạ. Tôi nghĩ tôi bị đau nhức lưng thế này chắc do công việc giáo viên của tôi. Hơn 50 năm liên tục đứng trên bục giảng, thức khuya dậy sớm để làm giáo án. Đến tuổi 70 mới yếu thế này tôi cũng đã cảm ơn trời đất rồi.
Hồi ông nhà tôi “đi trước”, tôi phải khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần. Vậy mà cái bệnh này nó tới làm tôi suy sụp trở lại. Muốn vui vẻ, khỏe mạnh mà lúc nào lưng cũng đau nhức, trong người luôn cảm giác bức bối, khó chịu. Tôi nhìn như bà lão 80,90 tuổi…
Theo kết quả chụp X-quang ở viện Đa Khoa Bắc Ninh thì tôi bị thoái hóa cột sống thắt lưng, bệnh sắp tiến triển thành thoát vị đĩa đệm nếu không có phương pháp điều trị kịp thời, thậm chí là bại liệt nửa người dưới. Kết quả khám bệnh khiến tôi và đứa con gái suy sụp, nhà tôi cháu nó đã bị thoái hóa cổ, chữa mãi không khỏi nên tôi biết căn bệnh này đeo bám dai dẳng thế nào. Mà nhà tôi cũng chả khá giả gì, giờ thêm tôi bị bệnh thì cuộc sống sẽ khó khăn thêm muôn phần, chẳng lẽ tôi già thế này rồi còn làm khổ con cháu?